Chuyện vui cờ tướng
1. Trùng hợp:
Hai ông bạn đang chơi cờ tướng, bỗng cậu con chạy vào:
– Bố ơi, mất xe rồi!
– Sợ gì, mất xe thì tao đi pháo! Nói rồi tiếp tục gõ quân cờ đánh “Cốp”. . .
Con: !?!
2. Quan Kỳ Bất Ngữ Chân Quân Tử:
(Xem Cờ Không Nói Mới Là Quân Tử Thật)
Bố đến nhà bạn chơi cờ. Con hớt ha hớt hải chạy sang đứng bên cạnh bố, muốn nói cái gì, nhưng hãm lại. Một lúc sau, nó lại bồn chồn muốn nói, nhưng lại thôi.
Xong ván cờ, bố biết ý con liền hỏi có chuyện gì.
Con: Có. . . có. . . có cháy nhà
Bố: Nhà nào?
Con: Nhà. . . nhà mình.
Bố: Ðồ ngu, nãy giờ mày đứng đây xem cờ, sao không nói sớm?
Con: Bố vẫn thường bảo: Quan kỳ bất ngữ chân quân tử. Làm sao con dám nói?
3. Nói dóc mất tiền:
Hai anh nổi tiếng có tài nói dóc, gặp nhau ở bến sông. Một người giắt một quan tiền vào lưng rồi lặn xuống sông, một lúc ngoi lên bảo người kia:
– Chà chà! Tôi lặn xuống đáy sông gặp hai ông tiên đánh cờ, tôi mon men đến định chầu rìa, thì một ông cho tôi quan tiền này và bảo đi, đừng có quấy rầy. Tôi nghe vậy, vội ngoi lên ngay.
Người kia hỏi:
– Thật thế à? Tôi cũng sẽ lặn xuống may ra kiếm được ít tiền mà tiêu chăng.
Nói rồi nhảy xuống nước. Một chốc anh ta ngoi lên, mặt có vết máu và hổn hển kể lại với anh kia:
– Tôi cũng gặp hai ông tiên đang chơi cờ. Tôi đến bên cạnh chưa kịp mở miệng họ đã quát tướng lên: Xin, xin cái gì? Đã cho thằng trước một quan rồi, lên mà chia nhau. Nói rồi, một ông cầm luôn cái gậy phang thẳng vào mặt tao, chảy cả máu đây này.
Quả là anh hùng tương ngộ. Anh nọ vui lòng xỉa ra năm tiền cho anh ta, chết đắng mà vui vì gặp được kẻ cao thủ.
4. Nghễnh ngãng:
Hai ông già nghễnh ngãng là hàng xóm của nhau. Buổi sáng, thấy một ông đang đi sang nhà mình, ông kia đứng ở hiên nhà hỏi:
– Ông sang nhà tôi chơi nốt ván cờ tối qua à?
– Không, tôi sang chơi cờ đây!
– Thế mà tôi tưởng ông sang chơi cờ.
5. Trói vợ:
Một người đàn ông trở về nhà sau giờ làm việc và được cô vợ chào đón trong một bộ đồ ngủ cực kỳ gợi cảm.
Cô vợ nói bằng giọng đầy phấn khích:
– Anh yêu! Hãy trói em lại và làm bất cứ điều gì anh muốn.
Thế là anh chàng trói cô vợ lại và ra ngoài. . . chơi một ván cờ đến tối mịt mới về.
6. Ai lừa ai?
-Anh A: Sao lấy được cô vợ tuyệt vời thế? Có “thủ thuật” gì không?
-Anh B: à chỉ là rủ cô ấy chơi cờ, khi thấy tôi – một cao thủ trong làng cờ – phải đầu hàng thua cờ và rơm rớm nước mắt. Cô ấy xúc động và ngồi an ủi tôi.
– Chắc cậu giả bộ thua cờ phải không – Anh A tinh quái hỏi.
– Ừ phải rồi! Nhưng mãi sau này tôi mới biết cô ấy rất ghét chơi cờ – Anh B buồn bã trả lời.
7. Mùi. . . Cờ Tướng:
Thấy chồng vừa về, vợ liền hỏi:
– Anh đi đâu về?
– Anh đi chơi cờ Tướng.
– Sao người anh lại nồng nặc mùi rượu thế?
– Vậy chẳng lẽ người anh lại nồng nặc mùi. . . Cờ Tướng?
8. Chơi cờ ở viện tâm thần:
Thanh tra Y tế đến kiểm tra bệnh viện tâm thần. Trong vườn, các bệnh nhân đang chơi cờ. Người thì làm bàn cờ, cứ chống tay chống chân xuống đất và để sỏi lên lưng làm xe, pháo, mã. Người thì nghĩ mình là cái đèn nên trèo lên cây, quắc mắt soi xuống bàn cho mấy người khác chơi. Thấy vậy, thanh tra nói với giám đốc bệnh viện:
– Những người chơi dưới đất thì mặc họ. Nhưng phải bảo mấy người ở trên cây xuống đi, không họ ngã thì rách việc!
Giám đốc nhíu mày băn khoăn:
– Tôi sợ hơi tối. . .
. . . . . Đúng là tâm thần
9. Chép phạt:
Thầy giáo: “Tại sao bài chép phạt về nhà của em chép loạn xạ thế này?”
Trò: “Thưa thầy, em đã viết theo ý thầy. “
Thầy giáo: “Em giải thích thầy đã yêu cầu em làm gì nào?”
Trò: “Thầy bắt em chép phạt các từ mới trong bài. “
Thầy giáo: “Thế sao trong bài của em có các chữ: chiếu tướng, xe đâm thọc, thăng mã thế này? Trong bài làm gì có?”
Trò: “Thưa thầy, đó là bố em giúp em viết. “
Thầy giáo: “Ở nhà, bố em làm gì?”
Trò: “Thưa thầy, bố em vừa chép phạt giùm em, vừa đánh cờ tướng. “
10. Cái gì to ra?
Ðứa bé hỏi bố :
– Chơi thể thao có ích gì hả bố?
– Thể thao làm cho mọi cái đều to ra. Thí dụ : Bóng đá làm cho đùi to ra. Quyền anh làm cho tay to ra, cử tạ làm cho ngực to ra. . .
Bà vợ thấy thế hỏi luôn:
– Còn ông chơi cờ tướng suốt ngày, thì cái gì to ra?
Ông chồng bí quá :
– Thì cái mồm bà to ra, chứ còn cái gì nữa!
11. Con chó thông minh:
Vào một buổi trưa, trên vỉa hè có một ông thầy cờ đang đánh cờ tướng với một chú khuyển. Người qua đường thấy chuyện lạ túm lại xem. Một người thấy chó biết đánh cờ, phục quá bèn nói:
– Chà! Con chó này dám là con chó thông minh nhất trên thế giới lắm!
Ông thầy cờ nghe thấy có người tán dương con chó thì bực mình càu nhàu nói:
– Thông minh quái gì, nó phải suy nghĩ mãi mới đi được một nước. Từ sáng tới giờ nó với tôi chơi được có bốn ván cờ thì nó đã thua hết ba ván!
12. Nổ
Một ngày kia, T. tình cờ gặp một người bạn cũ.
T. : “Lâu quá không gặp, kỳ này thế nào?”
Bạn: “Chơi bóng rổ với đánh cờ tướng. Chỗ bạn bè nói thật, thằng vô địch bóng rổ với thằng vô địch cờ tướng toàn quốc vẫn chưa phải là đối thủ của mình đấy. “
Trương hoài nghi: “Có nổ quá không, ông bạn?”
Bạn: “Thật trăm phần trăm. Thằng vô địch cờ tướng chơi bóng rổ không lại với mình; còn thằng vô địch bóng rổ chắc chắn không hạ nổi cờ của mình đâu. “
13. Danh thủ cờ tướng:
Có một nhười rất ham chơi cờ tướng và thường khoe khoang là cao tay, sắc nước ít ai bì được. Một lần, anh ta đánh cờ với một người khác, anh ta bị thua ba ván liền. Hôm sau, có người vờ không biết hỏi:
-Tối qua chơi mấy ván?
Anh ta trả lời:
-Ba ván!
-Thắng thua thế nào?
Anh ta nói dõng dạc :
-Nước cờ tối qua à ván thứ nhất tôi không thắng anh ta. Ván thứ hai, anh ta không thua tôi . Ván thứ ba tôi bảo thủ hòa, anh ta dứt khoát không nghe !
14. Hậu sinh:
Một cụ già và một chàng trai đang ngồi đánh cờ tướng. Suốt từ sáng đến trưa, hai đấu thủ chơi rất say sưa và đã đến hồi. . . cay cú. Mỗi khi “ăn” được quân của nhau, họ chộp rất mạnh làm phát ra những tiếng “chát!”, “chát!” nghe rất. . . đã:
Kết cục “cuộc chiến”, cụ già bị thua đậm, chàng trai trẻ gương gương tự đắc:
– Thế nào, tiên sinh đã “ngay râu” ra chưa?
Cụ già giận dữ hất tung cả bàn cờ và quát lớn:
– Mày đúng là thằng “hậu sinh khả . . . ố!”
15. Trạng cờ Vũ Huyên:
Vũ Huyên (1670 – ?) thi Hương đậu Giải nguyên, 43 tuổi đậu Tiến sĩ khoa Nhâm Thìn (1712), niên hiệu Vĩnh Trị thứ 8 đời Lê Dụ Tông. Làm quan đến chức Đông các hiệu thư. Thuộc dòng dõi Hoàng giáp Vũ Đôn, nguyên quán làng Mộ Trạch, trú quán làng Đan Luân cùng huyện. Ông có tiếng về thi văn và xuất chúng về môn cờ tướng.
Tương truyền sứ nhà Thanh sang nước ta quen thói hống hách, lại tự phụ giỏi cờ, thách đấu với vua nước ta. Vua theo kế của Vũ Huyên, hẹn với sứ giả đấu cờ tại sân rồng vào đầu giờ ngọ, mỗi bên chỉ để một tên lính cầm lọng đứng hầu. Vũ Huyên giả làm tên lính đứng hầu nhà vua, trên tàn lọng xoi một lỗ rất nhỏ đủ cho tia nắng xuyên qua làm hiệu, lựa lúc chiếu vào các quân cờ để mách nước cho vua. Nhờ kế ấy, vua nước ta thắng ba ván liên tiếp, sứ Tàu rất khâm phục và không dám hống hách nữa. Nhờ công lao ấy, ông được vua ban cho danh hiệu “Đấu kỳ Trạng nguyên” và trong dân gian còn có câu ca dao truyền tụng:
Trạng cờ Mộ Trạch càng ghê
Sứ Yên thua cuộc rút xe về thành.